Tặng lớp A7 chúng mình và cô gái ngồi trên lan can tầng 3
Thế
là, bằng đủ mọi cách, từ năn nỉ ỉ ôi, tới dỗi cơm, dọa “tuyệt thực”, cả
lớp cũng xin được một chuyến đi biển hai ngày. Chuyến đi mà để có được,
nhìu đứa đã phải trả giá bằng cả máu và nước mắt.
Chứ còn gì nữa, thằng Hoàng, vì phải thức đêm nhiều lên mạng tìm
tour cho lớp mà bị chảy máu cam. Cu cậu hoảng quá vì nghe đâu người ta
bảo, chảy máu cam là dấu hiệu của máu trắng thời kỳ cuối. Hay như Dung
lớp phó, xin được cho cả lớp đi rùi thì đột nhiên bố mẹ đổi ý 360 độ,
không cho đi vì sợ “không an toàn”. Cả một đêm khóc lóc như mưa, bố mẹ
buộc phải thay đổi “quan điểm lập trường” chỉ vì sợ nó làm... ngập nhà.
Cô nàng vác theo một cái kính râm to sụ để che hai con mắt sưng húp, hợp
lạ lùng với cái miệng cười toe như bông loa kèn.
Làm lớp trưởng,
tôi thấy thế là mãn nguyện. Gần 50 người rồng rắn, từ trẻ con (con cô
chủ nhiệm), đến trẻ nhỡ (bọn tôi) được người lớn cho một chuyến đi Vân
Đồn hai ngày, chính xác là đảo Quan Lạn, thế là okie rùi.
Lò dò
đếm đi đếm lại trên xe, thiếu mất cánh tay của thằng Thắng. Nó từ chối
chuyến đi vì một lý do “lãng xẹt”: “Về quê”. Cả lớp đã phải gào lên với
nó là “mày về quê lúc nào chẳng được”, nhưng thằng bé đầu cứng hơn quả
trứng kia nhất mực từ chối. Không đi thì thôi, về sẽ phải hối tiếc đấy,
với tư cách một thằng bạn thân, tôi tuyên bố thẳng thừng với nó như thế.
Cũng chẳng thay đổi được gì, cứng đầu thế không biết. Thế là nó ở lại.
Bọn trong lớp cũng chỉ kịp buồn một tẹo rùi thui, hơi
đâu, vắng mợ
thì chợ vẫn đông mà. Duy chỉ có một đứa con gái là buồn nhất, nguyên “bí
phở”: Tú Anh. Ừ, thì ngay từ hồi đầu năm lớp 11, cả lớp cũng lờ mờ đoán
ra hai anh chị này chắc chắn có “càm tỉnh” với nhau, nhưng chẳng đứa
nào dám nói. Mà bố mẹ cô nàng này khó tính khủng khiếp. Để được đi
chuyến này, cô bạn chắc cũng tốn không ít khăn giấy để lau nước mắt
(chẳng kém cái Dung là mấy). Vậy mà thằng Thắng không đi! Mấy đứa thuộc
tổ dưa lê của lớp thở dài ngao ngán. Nó mà không đi thì chẳng có cặp đôi
nào để tác thành nhân duyên cả. Mang theo bộ mặt rất đỗi chân chính của
mấy bà mai mối thất nghiệp, bọn con gái kéo nhau xuống cuối xe đánh bài
quệt son. Còn tụi con trai ngồi soạn “văn tế” và bàn trước “án tử” để
khi nào về Hà Nội úp sọt thằng Thắng một trận.
Cả hội vui như
tết, chỉ riêng Tú Anh là buồn. Xin thề có quỷ thần chứng dám là lúc này,
mặt nó không còn dài như quả bí nữa mà dài không khác... một cái bơm.
Tàu cập bến, cả hội 46 đứa cả nam lẫn nữ ào lên bờ, chẳng khác gì
thực dân ngày xưa đi xâm chiếm thuộc địa. “Sóng di động mất hoàn toàn
chúng mày ạ”- Thành reo lên như thể mới tìm ra Châu Mĩ. Có nghĩa là mọi
liên lạc với thế giới bên ngoài đứt hẳn, cũng có nghĩa là bước chân lên
đảo này, chúng nó trở thành thổ dân thực sự. Và nếu không có bầy thổ dân
nhí nhố kia thì chẳng ai có thể đẩy được cái ô tô chở khách- la già số 1
của đảo- về tới nhà nghỉ. Một đứa nào đấy bật cười
(theo đúng cái
kiểu ở lớp gọi là cười như bố đẻ em bé): “Nhà nghỉ này tên là Robinson
chúng mày ạ” “Hehe, nghĩa là bị tống lên hoang đảo thật à”- thằng Quân,
tổ trưởng tổ “mùi” ré lên. Bọn con gái vừa say sóng mệt lử cả người cũng
không thể kiềm được vẻ phấn khích, nhất là khi biết rằng chúng nó là
đoàn khách duy nhất trên đảo này. Tour này đáng đồng tiền bát gạo, thằng
Hoàng vừa vuốt cái cằm lún phún mấy sợi lông tơ của nó, vừa “cười ruồi”
tự thưởng. Chỉ riêng Tú Anh, cô nàng vẫn buồn, nhưng mặt không còn dài
bằng cái bơm nữa mà ngắn lại còn như... quả bí (J)
Tối đốt lửa
trại, bọn con gái hò hét khản cổ, cổ vũ cho bọn con trai thi kéo co. Một
chú của đội A “khôn khéo” buộc dây vào cây thông, bọn đội B kéo mệt
nghỉ mà không làm gì được. Trọng tài phát hiện ra thì đã hòa cả làng.
Rồi đưa bóng về đích, ăn sữa chua, nhảy bao bố... Lần đầu tiên lớp mới
vui thế này. Những đứa mà ở trên lớp cứ tưởng chỉ biết đâm đầu vào quyển
sách thì bi giờ hò hét cũng chẳng kém gì ai. Thằng Vịt tranh thủ chạy
ra “tán” bạn chuyên ngữ đi cùng đoàn, cái thằng đến lạ, cứ thấy con gái
(mới đến) là lại “bì bà bì bõm”. Hải “cô” lon ton chạy theo mấy
em gái ra biển ngắm sao. Biển đen thẫm, trời cũng đen thẫm nhưng sao thì
dày đặc. Và Bí phở rất có thể sẽ là nguyên nhân phá hỏng cuộc vui của cả
lớp. Nó lại ngồi, trầm ngâm và nhớ... thằng Thắng.
Sáng sớm, cả
lớp ra biển tắm. Bất chợt, một đứa khựng lại, mặt thảng thốt. Thằng bé
quay sang chỉ trỏ cho đứa bạn đi cùng. Thằng bạn lại gọi ngay hai đứa
nữa cùng đứng xem. Rùi một đoàn rồng rắn đứng trên bờ phi lao nhìn xuống
mà không ai dám bước xuống bãi cát. Tú Anh là người chạy ra cuối cùng.
Và có thể ngờ được không, khuôn mặt cả một ngày dài không nặn nổi nụ
cười nào bỗng chợt mỉm cười. Trên bãi cát dài, bao nhieu trái tim, từ be
bé đến to to xuất hiện chỉ với một dòng chữ: “Tú Anh- tớ mến ấy".
Không gian như chợt đặc quánh lại, và mặt trời phía xa cũng bắt đầu
ửng hồng như khuôn mặt cô cựu bí thư lúc này. Một đứa nào đấy phá tan sự
im lặng: “Chị bí sướng nhé, được anh nào trong đoàn để ý”. “Hay là
Thắng nó gửi lời cho gió đến đây nhỉ”- có đứa còn thì thào. Chẳng cần
biết lý do, với Bí, bất kể đó là ai, hẳn cô bạn đang sung sướng chít đi
được. Nụ cười rạng rỡ trở lại sau 1 ngày “tu” kiếp bơm- bí, cô bạn chạy
ra biển đầu tiên, đùa sóng và nhảy múa “hồn nhiên hơn cô tiên”. Cả một
lũ chạy theo bắt chước, trong bao la bát ngát khí trời. Tiếng cười giòn
tan hòa vào gió biển.
***
Thắng nhập đoàn chúng tôi muộn một hôm. Gãi đầu gãi tai, “thằng cu”
bảo: “Nhớ lớp không chịu được!” “Nhớ lớp hay nhớ Bí thư?” Cả lũ nhao
nhao. Mắt mũi các
chị chuyên gia buôn- tám long lanh khác
thường, hẳn là đứa nào cũng háo hức muốn “bán” cái tin mật về những con
chữ tình củm của “tình địch” bí ẩn với Thắng. Nhưng rốt cục, không đứa
nào nói cả. Sự tinh tế khó tin của cái đám loa phóng thanh ấy làm cả lớp
bất ngờ dẫn đến... khâm phục và xúc động điên lên được. Dung thì thào
với Vịt (trời ạ, mới sáng bảnh mắt mà cô nàng đã lại đeo kính râm to bự -
đúng là đồ con gái điệu): “Đôi trẻ sau này mà thành là nhờ công lớp
mình hùn hạp, mày nhỉ”. Trong lúc cả lớp sôi lên với những “âm mưu” và
“thoả thuận” bí mật, “đôi
trẻ” vẫn chẳng hay biết tí ti. “Thằng cu”
Thắng vẫn tươi tỉnh và bạn Bí thở thì, hừm, khỏi phải nói, tươi hơn cả
chữ tươi...
***
Sau này về đến Hà Nội, nhắc lại cuộc đi chơi, đứa nào cũng kể lại câu
chuyện ấy như kiểu một câu chuyện cổ tích. Riêng tôi, chỉ biết cười và
nghe chúng nó huyên thuyên. Bởi vì có ai biết rằng, sáng hôm đấy, tôi
cũng ra biển từ rất sớm. Và bắt gặp một cái dáng quen thuộc, đang khom
lưng vẽ những hình trái tim trên cát với tất cả yêu thương, với cả kiểu
chữ T hoa không nhầm lẫn với ai. Và tôi nhận ra nó, nhớ ra một điều “tai
hại’ rằng: tôi đã quên béng mất quê nội thằng bạn ở Quan Lạn. Rằng thì
ra cái bất ngờ nó từng tuyên bố rồi mày sẽ biết là đây. Nhưng thôi, dù
sao đây cũng là một bí mật tôi muốn giữ riêng cho mình. Hãy cứ để Bí nhớ
về những trái tim như kỷ niệm đẹp, để Thắng hài lòng với bí mật của nó.
Chỉ như một món quà bất ngờ của biển thôi mà, phải vậy không?